ninh thiên tâm mạc lăng thiên
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương 114 Super Saiyan God - Mị NguyệtSau khi quyết định xong mọi chuyện, Lâm Thanh Phong vẫn chưa rời khỏi Dragonball thứ hai là Ninh Thiên Nhai cũng cần tĩnh dưỡng vài ngày để hồi phục lại lượng máu đã mất. Lâm Thanh Phong nội tâm có
737. Thân tâm thoát lạc, thoát lạc thân tâm. (Thiền Ngộ) Thoát lạc có nghĩa là giải thoát. Thân tâm thoát lạc: không còn một chấp trước nào; thân tâm thanh tịnh, tự do vô ngại, đạt tới cảnh giới đại ngộ (tự giác hạnh). Tiến lên bước nữa: thoát lạc thân tâm (giác tha
Từ lúc đó, tôi cảm nhận được Thiên Chúa Ba Ngôi trong tâm hồn; tức là ở trong tôi. Tôi cảm thấy được ngập lút trong ánh sáng Thần Linh. Cũng từ đó, linh hồn tôi được ở trong sự kết hợp mật thiết với Thiên Chúa, như một con trẻ với người cha yêu quý của mình.
Tra Cứu Khoản Vay Atm Online. Phần 333 “Con về rồi đây…” Mạc Lăng Thiên không cam tâm tình nguyện đẩy cửa bước vào phòng khách. Thấy giữa trưa mà bố mẹ với dì còn bày ra tư thế thẩm vấn phạm nhân ngay giữa nhà, Mạc Lăng Thiên không khỏi thấy khó hiểu “Con nói mọi người này, có thể bình tĩnh một chút được không! Có phải lại có cô gái nào chạy tới bảo mang thai với con bắt con phụ trách không?” Mạc Lăng Thiên vừa đặt mông xuống sofa “Xin lỗi chứ gen di truyền của ông đây dễ lấy đến thế sao? Mơ đi nhé!” Mạc gia ba đời đơn truyền chỉ có một con, người trong giới ai ai cũng biết hai ông bà họ Mạc sốt ruột cầu cháu, nên trước đây có không ít cô gái có ý muốn đục nước béo cò, tiếc là cuối cùng đều được xác nhận là giả. Về phương diện này Mạc Lăng Thiên quả thật rất cẩn thận, cho nên vẫn rất có tự tin đối với chuyện này. Mạc Kiến Chương đạp cho anh ta một cái “Thằng khốn nạn này, mày quỳ xuống cho tao! Lần này là dì mày vô tình phát hiện chứ không phải người ta tìm tới cửa, mày còn oan à?” Mạc Lăng Thiên sớm đã quen với dáng vẻ này nên cũng rất phối hợp, từ từ quỳ xuống “Dì, dì nói đi, cô gái đó tên họ là gì, dì bảo cô ta tới đây đối chất với con!” “Vì mày mà dì đã phải làm trái với lương tâm nghề nghiệp rồi, giờ mày còn bảo dì tiết lộ đời tư của bệnh nhân? Còn muốn đối chất với người ta á! Nghĩ hay nhỉ! Con gái nhà người ta đã tới hẳn chỗ dì mày phá thai rồi! Làm gì có cô gái tốt nào lại ham hố đối chất với loại đàn ông bạc bẽo không chịu trách nhiệm như mày! Nếu không phải vì mày, dì nhất định sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân bảo cô ấy phá đi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới rồi đấy!” Khang Thục Huệ lập tức kéo lấy tay Khang Uyển Như “Không được, không được! Uyển Như, em đừng có giận thằng nhãi này! Lần này thật sự phải cảm ơn em nhiều lắm!” Mạc Lăng Thiên miết miết mi tâm “Rốt cuộc là chuyện gì, dù có chết cũng phải cho con chết được rõ ràng chứ? Con thật sự không có ra ngoài làm bậy mà!” Hai ông bà vừa nghe anh ta nói không có ra ngoài làm bậy liền nổi điên lên, trừng mắt lườm anh ta, sau đó bảo Khang Uyển Như kể lại chuyện đã xảy ra thêm lần nữa. Nghe dì mình nói xong, vẻ mặt uể oải của Mạc Lăng Thiên từ từ trở nên nghiêm trọng, hai tay đỡ trán, như thể đang cố gắng hết sức để nghĩ tới chuyện gì đó… “Lăng Thiên, có phải mày nhớ ra chuyện gì rồi không?” Khang Thục Huệ vội hỏi. Thời gian từng chút qua đi, cả phòng khách lặng im như tờ, không ai dám ho he tiếng nào… Lúc Mạc Lăng Thiên ngẩng đầu lên, sự bình tĩnh trên gương mặt của anh ta như thể chỉ cần chạm vào là vỡ nát, dưới sự bình tĩnh ấy là sự bất an và hoảng loạn cực độ, anh ta nhìn Khang Uyển Như chậm rãi hỏi “Dì, trong tên của cô gái đó… có phải là…” Mạc Lăng Thiên hít sâu một hơi, sau đó mới nói tiếp “Có phải có một chữ giống tên của con đúng không?” Khang Uyển Như nghĩ một hồi, sau đó liền gật đầu “Đúng đúng đúng! Tên của hai đứa có một chữ giống nhau! Đó là chữ “Thiên”!” Mạc Lăng Thiên… Ninh Thiên Tâm… Trong phút chốc, sự bình tĩnh trên mặt Mạc Lăng Thiên hoàn toàn vỡ vụn… Không ai hiểu con bằng cha, Mạc Kiến Chương tối sầm mặt lại nói “Sao nào, nhớ ra rồi? Đứa bé trong bụng cô gái đó có phải là của mày không?” Mạc Lăng Thiên vuốt mặt rồi lập tức đứng bật dậy, không nói hai lời tông cửa xông ra ngoài… “Lăng Thiên! Lăng Thiên! Mày đi đâu đấy!” Khang Thục Huệ tức tốc đuổi theo nhưng Mạc Lăng Thiên sớm đã chạy như điên lao đi, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Khang Uyển Như “chậc” một tiếng “Không phải hỏi nữa, trông phản ứng thế này chắc chắn là đúng rồi.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn đi tới ngước đầu lên nói "Dì, đây là quà Tiểu Bảo chuẩn bị cho dì!"Nhóc con vô cùng hiểu chuyện đưa tới một phần quà chia tay, đây là một bức vẽ Ninh Thiên Tâm dựa trên tấm ảnh mà mẹ gửi cho nhóc, bức tranh còn được đóng khung đầy trừ mẹ thì rất ít khi Tiểu Bảo vẽ một người nào khác, có thể thấy ấn tượng của nhóc về người dì này là rất Thiên Tâm yêu thích nhận lấy, vẻ mặt dịu dàng nhìn bé con trước mặt rồi ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc "Cám ơn, cám ơn Tiểu Bảo! Dì rất thích!"Thân thể bé con mềm mềm thơm thơm còn mang theo mùi sữa thơm phức khiến hốc mắt cô hơi chua chua, Ninh Thiên Tâm vội vàng buông nhóc ra "Tiểu Tịch, chị đi đây, tụi em mau về đi thôi!". Ngôn Tình Xuyên Không"Vâng, chị bảo trọng!"...Sau khi tiễn Ninh Thiên Tâm đi, tâm tình Ninh Tịch có chút mất bao nhỏ thấy mẹ không vui thì lập tức nghiêm túc an ủi "Mẹ đừng buồn, trên đời không có bữa tiệc nào mà không tàn cả! Hơn nữa Tiểu Bảo tin rằng dì sẽ có khởi đầu tốt đẹp hơn!"Ninh Tịch nhìn nhìn con trai bảo bối rồi nở nụ cười "Ừ, Tiểu Bảo nhà ta nói đúng!"Tần Mộc Phong nói là qua Mỹ công tác nên thuận đường có thể đi cùng Ninh Thiên Tâm, trên đường cũng có thể chăm sóc một ta đã sớm thẳng thắn với Ninh Tịch là mình có cảm tình đối với Ninh Thiên Tâm, cho nên Ninh Tịch biết rõ ý đồ của Tần Mộc Phong, chẳng qua là không biết hai người này có thể thành được hay không?Nếu như có thể thì Tần Mộc Phong quả là một đối tượng rất xa, tiếng động cơ máy bay gầm lên rồi phóng vút lên bầu trời, càng ngày càng xa tới tận lúc không còn thấy bóng dáng...Ninh Tịch thu hồi tầm mắt rồi gửi một dòng tâm trạng lên wechat "Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn! Điềm tâm yêu quý của em, em tin rằng chị sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn!"...Khu biệt thự đắt tiền nào đó tại Đế hôn lễ hoành tráng náo nhiệt đang được diễn ra, một đám người cười cười nói nói khiến bầu không khí cực kỳ vui vẻ."Không cho vào, không cho vào! Phong bì đâu hả?""Phòng bì tới đây!""Không được, không được! Không đủ! Phải làm 100 cái hít đất trước!""Hớ, mấy người chơi xấu thế! Tại sao lại chia ra thành 10 người mỗi người 10 cái chứ hả!"...Mạc Lăng Thiên làm phù rể đi theo đám người thực hiện mấy hành động cùi bắp do nhà gái đưa ra, giằng co hơn nửa ngày cuối cùng cũng giúp người anh em thuận lợi vào Hạo Nhiên cũng là một thành viên trong đám ăn chơi của bọn họ, thường ngày hăng tiết gà lên là quậy quên trời đất với bọn họ luôn, nhưng lúc này nhìn thấy vợ mình thì cười rất ngu, vụng về giúp cô dâu đi giày...Mặc Lăng Thiên nghiêng người dựa vào vách tường lẳng lặng nhìn hình ảnh trước mắt, rõ ràng cảnh tượng náo nhiệt đến vậy mà trong lòng anh lại vắng lặng một cách khó thoại di động thỉnh thoảng vang lên tiếng "đinh đinh đinh", anh tiện tay mở wechat lướt lướt thấy mấy thông báo bạn bè gửi lời chúc đến Trác Hạo Nhiên thì liền thuận tay bấm vài cái kéo kéo thì sắc mặt của anh đột nhiên cứng đờ...Nữ ma đầu Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn! Điềm tâm yêu quý của em, em tin rằng chị sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn!Nữ ma đầu là tên mà gã đặt cho Ninh Tịch trong tâm...?Thấy hai chữ này cùng với những lời kia thì không hiểu sao Mạc Lăng Thiên cảm thấy căng thẳng, anh ta vội vàng mở bức ảnh đính kèm hình đính kèm là một bức tranh tinh xảo, một bức tranh với những gam màu ấn tượng khắc họa một người, căn cứ vào những đặc điểm thì có thể nhận ra ngay người trong tranh chính là Ninh Thiên Tâm...
Phần 336 Ninh Thiên Tâm kinh hoảng hô lên “Tiểu Tịch, dừng lại! Đừng đuổi nữa! Như vậy nguy hiểm lắm! Tiểu Tịch…” Tiếc là Ninh Tịch lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa rồi. Ninh Thiên Tâm sợ hai người cứ vậy sẽ bị thương, dưới tình thế cấp bách cô lao tới muốn ngăn không cho họ đánh nhau nữa… Hai người kia cũng không ngờ Ninh Thiên Tâm sẽ đột nhiên xông tới nên không tránh kịp mà va vào người cô, cả người Ninh Thiên Tâm ngã ra đằng sau. Ninh Tịch hồn bay phách tán, Mạc Lăng Thiên sợ vãi tè, hai người cùng giơ tay ra, may mà kịp giữ được người Ninh Thiên Tâm… Ninh Tịch hốt hoảng nhìn vào bụng Ninh Thiên Tâm “Suýt chút nữa thì làm con tôi bị thương rồi!” Mạc Lăng Thiên hắc tuyến đầy đầu “Đây rõ ràng là con…” Ninh Tịch quăng một ánh mắt sắc lạnh sang “Hửm? Anh muốn nói gì?” Mạc Lăng Thiên “Không có gì, không có gì… phải phải phải… là con cô… con cô… cô nói gì cũng đúng hết…” Ninh Tịch “hừ” một tiếng, sau đó cẩn thận đỡ Ninh Thiên Tâm vào trong. Trong phòng khách. Ninh Tịch gác chân ngồi trên sofa, Mạc Lăng Thiên thì ngồi núp ở chiếc ghế trong góc phía đối diện. Ninh Thiên Tâm bưng hai ly trà hoa ra cho hai người, thấy Ninh Tịch lúc này đã bình tĩnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Mạc Lăng Thiên miết mi tâm nhìn Ninh Thiên Tâm “Cô… cô ấy là em họ em à? Thật hả?” Ninh Thiên Tâm gật đầu “Phải.” “Sao em không nói cho anh biết sớm!” Mạc Lăng Thiên suy sụp nói. Ninh Tịch ở phía đối diện đập bụp một cái lên bàn trà “Anh nói chuyện với chị tôi cái kiểu gì đấy!” Mạc Lăng Thiên nuốt nước bọt “Không phải… Ý của tôi là… nếu nói với tôi sớm hơn, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý… thế này, hãi hùng quá…” Ninh Thiên Tâm nghe vậy cũng không nói gì, thật ra cô đã từng nhắc tới cô em họ này rồi, thậm chí còn từng nói cả tên Ninh Tịch, chỉ là trước giờ anh đều không nhớ và không đặt trong lòng mà thôi… Ninh Tịch nhấc con dao lên “Mẹ nó chứ! Anh còn dám chất vấn chị tôi à, ai cho anh cái gan đấy hả! Là chị ấy say rượu rồi đè anh ra chắc? Là chị ấy muốn mang thai sao? Nếu không phải chị ấy cản, lúc ở bệnh viện tôi đã xé xác anh ra rồi!” Mạc Lăng Thiên tự biết mình đuối lý, vội nhích nhích người tránh con dao ra “Là lỗi của tôi… Vừa xong thái độ của tôi không tốt… Chỉ là tôi nóng lòng muốn làm rõ chuyện này thôi…” “Anh làm gì trong lòng anh không tự biết rõ chắc?” “Giờ thì rõ rồi….” Ninh Tịch đập bộp con dao xuống bàn “Nói đi, anh định giải quyết chuyện này thế nào!” Vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm vào im lặng. Cuối cùng, vẫn là Ninh Thiên Tâm mở lời trước “Tiểu Tịch, chị muốn nói chuyện riêng với anh ấy.” Ninh Tịch sao có thể yên tâm để Ninh Thiên Tâm một mình được, nhưng vì thái độ của Ninh Thiên Tâm rất kiên quyết nên cô đành cho Mạc Lăng Thiên một ánh mắt cảnh cáo rồi mới không cam tâm đứng lên “Có chuyện gì thì gọi em.” Ninh Thiên Tâm cảm động nhìn cô “Ừm.” Sau khi Ninh Tịch rời khỏi, căn phòng lại trở nên im lặng. Một lát sau, Mạc Lăng Thiên mới lắp bắp nói, “Sao lại không nói với anh?” Ninh Thiên Tâm không nói gì. Không biết qua bao lâu, Mạc Lăng Thiên cuối cùng hít thật sâu một hơi rồi nhìn Ninh Thiên Tâm nói liền một mạch “Thiên Tâm… chuyện này… là lỗi của anh… anh xin lỗi… thật sự rất xin lỗi em! Anh biết có nói một ngàn lần xin lỗi cũng vô dụng! Anh biết là một thằng đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm, anh biết những lời tiếp theo đây của anh rất vô liêm sỉ, nhưng xin lỗi, anh không muốn đứa trẻ này…”
ninh thiên tâm mạc lăng thiên